Lần đầu tiên nghe Nguyễn Đức Cường, đồng thời là tác giả của Nồng nàn Hà Nội, thể hiện ca khúc này tôi thực sự rất ấn tượng.
Bên cạnh phần đệm guitar dìu dặt, những lời ca nhẹ nhàng, bay bổng khiến bất cứ ai dù nghe lần đầu hay đã rất nhiều cũng phải ấn tượng. Một Hà Nội vốn đã đi vào thơ ca, âm nhạc của không biết bao nhiêu nhạc sỹ nổi tiếng với những ca khúc đã thành tên tuổi nhưng với Nồng nàn Hà Nội của Nguyễn Đức Cường lại mang một sắc thái hoàn toàn khác. Cũng có những đặc trưng của Thủ đô nhưng qua con mắt của một nhạc sỹ trẻ thế hệ 8X Hà, Nội vẫn có những nét nồng nàn riêng.
Nguyễn Đức Cường khắc họa một Hà Nội theo cả hai chiều không gian và thời gian. Đó có thể coi là điều tạo nên đặc trưng của ca khúc.
Bước xuống phố sáng tinh mơ dạo qua góc công viên
Có bao điều người chào bình minh đang đến nhìn cụ già tập dưỡng sinh
Sao trong tim ta thấy bình yên, một Hà Nội rất thân quen yeeaah…
Đầu tiên là một Hà Nội bình yên và thân quen trong buổi sớm mai. Những hình ảnh đó không còn xa lạ với mỗi người dân Hà Nội.
Một bước chân xuống phố vào sáng tinh mơ và thấy ngay hình ảnh quen thuộc “cụ già tập dưỡng sinh” cũng đủ để cảm thấy bao điều. Chỉ hình ảnh đó thôi cũng làm nên đặc trưng của những buổi bình minh Hà Nội. Có lẽ không chỉ tác giả mà bất cứ ai đều mong đợi và cảm nhận được sự bình yên ấy - sự bình yên mở đầu cho một ngày mới hối hả, tấp nập.
Và rồi theo thời gian thì:
Mặt trời hồng rạng rỡ, phố xa bỗng nhiên càng đông hơn
Nhìn dòng người vội vã nối những chiếc xe dài lê thê ...hey..yeah..
Người ta bắt gặp trong lời ca khúc những đặc trưng không thể trộn lẫn của Hà Nội. Có cái gì đó hối hả, vội vã khi dòng người “nối những chiếc xe dài lê thê”. Không khó để có thể bắt gặp những hình ảnh như thế vào những giờ cao điểm, giờ tan tầm ở Hà Nội. Thế nhưng với bản thân tác giả cũng như bất kì ai sự đông đúc ấy cũng trở nên đáng yêu và đáng nhớ.
Hà Nội tiếp tục được Nguyễn Đức Cường khắc họa với những hình ảnh về đêm. Đó là “phố phường bao sắc màu bao ánh đèn” là những quán ven đường... Không hiểu sao nhiều người luôn nhớ về Hà Nội là hình ảnh của những gánh hàng rong, những quán ăn ven đường. Ở đó người ta thấy được một điều gì đó “ấm áp, dịu dàng đậm chất thơ” giống như Nguyễn Đức Cường miêu tả. Đó cũng là điều dễ hiểu khi mà xa Hà Nội người ta có cảm giác nhớ những hình ảnh thân quen đó.
Đưa em đi qua thăng trầm bao tháng năm đã úa màu, gọi tên từng phố cổ
Chiều nhạt nhoà hồ Gươm lung linh, ngọt ngào hoa sữa thơm
Gọi mùa thu về thật lâu để ta biết nồng nàn.... nồng nàn .. ye ye ye...
Hà Nội còn được nhắc đến với hình ảnh của những phố cổ, là hình ảnh của “chiều nhạt nhòa Hồ Gươm lung linh”, là hương “ngọt ngào hoa sữa thơm”… Những hình ảnh đó trở nên quá đỗi thân quen với bất kì ai khi nhớ về Hà Nội.
Gọi mùa thu về thật lâu để ta biết nồng nàn... nồng nàn...
Link nhạc:
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=z_szeRBNxl